Bệnh viện là nơi tập trung rất nhiều âm khí, có những khoa thường xuyên bị ma trêu. Vậy trong khi giành giật với tử thần để kéo bệnh nhân trở lại cuộc đời, các y tá, hộ lý, bác sĩ…sẽ làm như thế nào để hết sợ ma?
Thời gian này cháu e còn ở khu dành cho trẻ sinh non, mỗi cháu sẽ được nằm một cái giường bé như cái nôi ấy, còn người nhà thì hàng ngày chăm các cháu thì chỉ ngồi trên cái ghế đỏ suốt ngày nọ qua đêm kia thôi nên khá mệt. Nhà e thì do chị dâu cũng bị bệnh nên thành ra phải phân người ra 2 viện chăm ng bệnh nên ko có ng thay nhau, nên e gần như suốt ngày ở viện chăm cháu mấy tháng trời thành ra giai đoạn này khá buồn ngủ và mệt mỏi. Tối thì có mẹ em từ bên phía chị dâu chạy sang hỗ trợ thêm nên 2 mẹ cón sẽ thay nhau trông đêm, chia 2 ca.
Ở khu cho trẻ sinh non cứ vài hôm lại có ca cấp cứu chuyển tuyến trên, nhiều ca chưa kịp chuyển thì các cháu đã đi rồi, chuyện thường xuyên nên cũng quen thôi. Đêm e thường ngủ từ 10 h đêm đến 3 h sáng thay ca cho mẹ e, lúc ngủ thì mượn mấy ng cùng phòng giường gấp chuyển ra hành lang ngủ chứ ko có giường bệnh mà nằm ké như những cháu lớn. Bữa hôm ấy e kéo cái giường ra góc cầu thang lên tầng trên, tầng trên khoa gì thì e ko rõ nhưng ít ng qua lại nên thành ra yên tĩnh.
Cả ngày mệt mỏi nên chỉ muốn được ngủ, vừa nằm xuống nhắm mắt vào còn chưa vào giấc nha, e thấy đầu nặng trĩu, dù rất tỉnh vẫn nghe thấy mọi ng qua lại và biết xung quanh. Vậy mà tự nhiên ng như bị cuốn vào một vòng xoáy mà ở đó toàn là những khuôn mặt của các em bé. Chúng nói, chúng cười, chúng kéo em vào vòng xoáy ấy, đông lắm. em còn nghĩ chết rồi mệt quá nên nằm cái mơ mộng rồi, phải mở mắt ra đi rồi ngủ lại để thoát giấc mơ này ra, nhưng lại ko thể nào mở nổi mắt ra.
Mãi ko đc nên e nghĩ đã ko mở nổi mắt thì cứ ngủ tiếp vậy rồi sẽ qua, và e bắt đầu niệm phật, thì sau đó các khuôn mặt mờ dần, và e ngủ tít từ lúc nào đến tận khi chuông báo thức rung lên. Sau khi vào kể lại cho mấy a chị chăm con cùng phòng họ mới hỏi ngủ ở đâu? Rồi họ bảo chỗ đó mấy nay nghe mấy ông đàn ông phòng bên kháo nhau là ko ngủ nổi toàn bị trêu với bóng đè thôi. Nhưng e thì cũng vẫn ngủ đc, có thể là do mình mệt nên mộng mị như vậy mọi ng nhỉ?
Còn chuyện thứ 2 thì ở bên bệnh viện đa khoa tỉnh chỗ chị dâu em điều trị giáp bv nhi đó luôn. Bà nằm ở khoa bệnh truyền nhiễm nên ít ng lắm, có nhiều phòng trống, toàn ng bênh nặng nữa, nhiều ng nằm chờ chết nữa. ở viện lâu để tiết kiệm chi phí thì các gia đình ở khoa đó họ chuyển sang nấu cơm ở đó để ăn, nên trưa em thường hay đi từ bên nhi sang đa khoa để ăn cơm. Buổi hôm đó mệt quá nên bảo ăn xong thì ngủ nhờ lại bên đó 1 lúc cho đỡ mệt, vì có phòng trống ko ai nằm mà bên nhi thì đông ng mà ko có giường, ban ngày bên nhi ko đc ngủ hành lang toàn phải vạ vật chán lắm.
Lúc ăn xong e sang phòng bên cạnh, ko có bệnh nhân nhưng họ ko khóa, e đẩy cửa vào thì 1 mùi ẩm mốc xộc lên vì thiếu hơi ng. Mấy cái giường inox ko có chiếu nằm im re, phòng ko hề có cửa sổ khá là tối. vừa bước vào cũng thấy hơi rờn rợn, nghĩ lại câu chuyện mấy ng phòng bên kể bên phòng này có 2 bệnh nhân mới mất nên giờ bỏ không mà nghĩ sao nên vẫn quyết vào ngủ. Vào rồi cửa chỉ khép hờ lại rồi lên cái giường inox nằm xuống, vì ko có chiếu nên một cảm giác là có luồng lạnh chạy dọc sống lưng, ai nằm giường inox bệnh viện ko chiếu là biết rồi đó.
Mà thôi nghĩ nhiều làm gì cứ ngủ cái đã, ây da nhưng bữa đó e ngủ chá có vẹo gì cả, tít luon 1 giấc. Lúc sang chào mọi ng về bệnh viện nhi thì có ông chồng bà kia hỏi :”một mình em ngủ bên đó à? Gan em to bằng trời ấy, có thấy gì ko?” , trưa hôm sau e lại sang ăn cơm thì bà vợ ông đó kéo lại bảo, hôm qua ông cũng sang đó ngủ buổi tối mà giữa đêm ông phải ôm chăn về ngủ dưới nền đây này. Thấy bảo bị ng ta trêu. Đấy là anh ấy thôi chứ em thì ko thấy gì nên giờ chả biết có nên tin ko.
Còn mấy chuyện lúc còn bé nghe tiếng vọng trước khi ng ta chết và lúc ở Đà Lạt cầu cơ gọi hồn nữa , rảnh e sẽ kể mọi ng nghe. Qua đưa cái hình photoshop lên bài cho sinh động mà thấy mọi ng kêu la oai oái ấy nhỉ? Toàn ng thích đọc chuyện ma mà mới nhìn cái hình đã hãi rồi. vậy nay e xin rút kinh nghiệm sẽ kiếm nhiều hình kinhh dị hơn để up lên luôn cho mọi ng thêm phần hoảng hốt nhá, chứ chuyện của e toàn chuyện rất mơ hồ nên ko đc hãi lắm ạ.
9 CÁCH ĐỐI PHÓ KHI LỠ GẶP MA TRONG BỆNH VIỆN
1. Xe lăn, băng ca tự di chuyển
Những chiếc xe lăn, băng ca tự nhiên lăn bánh mà không ai đẩy (trường hợp này thường gặp vào buổi trưa hoặc buổi tối). Nếu thấy thì nên thờ ơ đi luôn, đừng chạy lại đẩy về chỗ cũ, mắc công mang hoạ.
2. Đi thang máy:
Mọi người hãy lưu ý, khi đi thang máy trong bệnh viện, tốt nhất nên đi từ 2 người trở lên, tránh đi một mình (vì đôi lúc thang máy sẽ tự động chạy lên tầng mà bạn không yêu cầu hoặc tự động mở cửa khi bạn không bấm, đó không phải là tự động đâu, mà là có người vào đấy)
3. Cách nhận biết người ấy:
Thường họ sẽ mặc đồ bình thường như mọi người, nhưng nếu để ý kỹ sẽ không thấy mặt hoặc chân, tay có đeo sợi chỉ đỏ hoặc trắng!!!
Khi lỡ gặp người ấy, tốt nhất bạn nên im lặng như không có gì xảy ra (một số trường hợp họ vẫn mặc đồ trắng, nữ thì tóc xoã mà trong bệnh viện thì chả ai xoã tóc cả, nên mọi người chú ý điểm này)
4. Những nơi không nên đến nếu không cần thiết
- Thứ nhất là ICU (intensive care unit) hay còn gọi là phòng hồi sức tích cực, nơi đây là nơi vào rồi thì chỉ có 30% phục hồi đi ra, còn lại 70% là đi cửa sau hết, nên âm khí rất nặng!!!
- Thứ hai là nhà đại thể, nơi mà lưu lại những thi thể đã qua đời, nơi đây thì ai cũng biết rồi!!!
- Thứ ba là khoa nội, nơi lưu trữ nhiều loại bệnh, cũng có nhiều người mất vì bệnh nặng!!
- Thứ tư là khoa sản, đặc biệt là phòng nạo phá thai, nơi những vong linh trẻ em sắp được chào đời nhưng vì lý do nào đó, chúng không được nhìn thấy ánh mặt trời, nên sự tức giận, uất khí rất lớn!!
- Thứ năm là những hành lang, cầu thang khuất bóng, hạn chế đi một mình vào lúc trưa hoặc tối!!!
5. Xe cấp cứu:
Tốt nhất là đừng nên đến gần vì những chiếc xe cấp cứu chuyên chở bệnh nhân trong tình trạng hấp hối hoặc những người đã mất về với gia đình, nên âm khí cũng tích tụ tại những chiếc xe này khá nhiều, vi khuẩn nữa !!!
6. Cẩn thận lời ăn tiếng nói
Khi vô bệnh viện, không nên nói những điều xui rủi hoặc nói đùa. Không nên cầm hoa và những vật tạo ra tiếng động lớn như chuông, lắc tay, vòng!!! Không được gõ chén, bát, dĩa hay bất cứ vật dụng nào!!!
7. Ăn mặc
Hạn chế mặc đồ trắng, xoã tóc, hoặc xịt nước hoa quá nồng!!! Nước hoa quá nồng đến người ngửi còn tắc thở nữa là ma. Mấy má có thói quen xịt nước hoa nồng nặc thì bỏ đi nhá.
Xịt nước hoa nồng không những thu hút người âm mà làm cho người sống nhìn thấy chạy bỏ mẹ
8. Chọn giường
Không nằm ở những giường có con số 4 (nằm giường với con số 4, bệnh nhẹ thành nặng, bệnh nặng thì không qua khỏi). Vụ này chắc người viết ám ảnh quá thôi các bạn nhé. Giường bệnh viện thì làm gì có giường nào là không có người chết. Vậy nên cứ vô tư đi.
9. Có người gọi
Đi trong bệnh viện nghe ai kêu tên mình hoặc kêu mình thì không nên quay lại ngay, mà đứng lại rồi nhìn nhẹ qua trái hoặc phải, nếu không có thì bỏ đi ngay!!!
“T có 1 thắc mắc là tại sao con ma cứ phải là mặc đồ trắng hoặc đỏ + xõa tóc nhỉ?. Không thể bận đồ màu khác và buộc tóc lên được à? Phải có sự đột phá phong cách mới đáng gờm hơn được chớ, 1 màu thế này nhiều lúc cũng chán” – Jan Zi
Đốt quá trời đồ màu nhưng chỉ mặc màu trắng =)) – Trang Vy
- “Hồi 10 năm trước ở bệnh viện Chợ Rẫy, nửa đêm đi mua cháo cho mẹ. Mình bấm tầng xuống, tự nhiên đến tầng 2 thang máy dừng lại, mở cửa ra. Trước mặt mình, à không, cách xa 3 – 4m là chiếc băng ca đắp mền toàn thân (đã chết). Sợ quá, mình bấm thang máy mãi không được, thế là cắmđầu chạy xuống thang bộ luôn. Không biết trùng hợp gì hay không, nhưng lúc đó chỉ có mình mình.” – Giang“Đợt ông mình bị tai biến nằm ở khoa hồi sức tích cực, cực chẳng đã đành phải vào đấy thăm nuôi. Đợt đấy bệnh viên có khu đang sửa chữa, đồ đạc phòng ốc để bụi bặm ngổn ngang, thế éo nào mình đi lạc hẳn vào một cái phòng như thế, xung quanh im lặng như tờ ( dù bên ngoài là sân cổng chính ) lúc 5h chiều. Đến giờ nghĩ lại còn lạnh lạnh.
Thêm quả đi xuống cầu thang, cứ tưởng chú mình đi sau nên thong thả đi, nghe tiếng ai gọi tên mình đằng sau ( hành lang vắng ) còn Dạ rõ to. Sau đó quay về mới biết hoá ra từ đoạn rời phòng bệnh chả có ai đi chung với mình cả.
Giờ vẫn sống. Hú hồn.” – Minh AnhĐây, bạn thân của ba tui là tài xế xe cấp cứu. Năm lớp 7, nhỏ đi học về gặp bác, thế là đi ké xe cấp cứu về. Từ khi lên đại học, mỗi lần về quê hay lên lại SG, nếu tiện đường thì bác chở ké luôn tôi (tất nhiên là lúc xe trống). Mà tui toàn đi giờ thiêng: 3h sáng, 6h chìu, còn thiếu12h đêm nữa là đủ sậu. Trời ơi, có ai rất chi và này nọ như tui hem? Hồi xưa tui còn tự hào vì đâu có đứa bạn nào đi học theo cái kiểu như tui. Hông biết những lúc đó có ai đằng sau mình không vậy trời – My Hạ
Trước ba mình nằm ở ICU bv tw Huế phải 2 tuần. Lúc không hôn mê Ba mình kể là nằm ngủ toàn mơ thấy 1 đoàn phụ nữ mặc đồ đen trùm kín mặt tiến về phía ba mình. Xong chị và mẹ mình thay phiên nhau niệm Chú đại bi cạnh giường của ba mình thi tự dưng hết – Thuỷ Tiên
“Lần trước, mẹ của chị dâu t nằm viện, tối 11h 12h giờ thì bắt đầu thấy có 1 bà gìa bò từ ngoài cửa vào rồi biến mất” – Cao Kim Tài
- Thật sự chả có oan hồn nào đi lang thang hay băng ca tự chuyển động đâu. Vì mọi oan khuất đều tập trung ở những nơi họ có thể cầu cứu được như là phòng giao ban này, phòng bác sĩ điều dưỡng trực này và giường của các bệnh nhân ở phòng là họ tử vong thôi. Đi 3 năm nay rồi cũng biết chút đỉnh. – Tuấn Minh
T gặp trong viện nè, lần đầu tiên đó :))) hồi đó không biết ma là gì vì mới có 4-5 tuổi ! Nằm viện thì có 1 cái giường, mình nằm sát tường, mẹ nằm ngoài ! Giường mắc màn tắt đèn ! Tự dưng đêm đó mở mắt ra thấy có cô nào mặt trái xoan, mặt trắng như bả ma tít ( nhấn mạnh là trắng như vôi ), môi đỏ chót và lông mày cong như ngày xưa những năm 80 tỉa lá liễu bé bé ấy ! Mình nghĩ là phong cách make up xác chết ntn thì mặt cổ như vậy, nhưng không hề xấu nha, mặt trái xoan rất thon gọn. Nhắm mắt nằm bên cạnh mẹ mình. Nằm ngoài cái mền ấy, mà giường bệnh các bạn biết rồi, nó bé lắm, 2 người nằm là hết, làm gì còn chỗ cho bả nằm, chỉ có nằm lơ lửng thôi ! Mà mình cũng không biết ma là gì nên mình không thấy sợ, chứ giờ là mình ngất m* rồi ! Mình gọi “mẹ ơi có cô nào ấy nằm cạnh mẹ kìa ” ! Ối giời bà già bật dậy như lò xo, cuống quýt lên bật đèn làm cả phòng dậy theo :)) mặt cắt không giọt máu ! Mình nhớ đến tận bây giờ, đã mấy chục năm rồi – Đồng Thị Thu Thuỷ
Tin Tổng hợp